[CON ĐƯỜNG MỚI | Ngày 1] Tại sao CÁI BIẾT không tự nhận ra mình là cái biết?
AT (*) – Hỏi: Tại sao tôi biết tôi là CÁI BIẾT nhận ra mọi kinh nghiệm, nhưng tôi
không nhận ra cái biết này trong chính tôi?
Hoàng Gia – Đáp:
Về mặt bản chất, CÁI BIẾT (THE KNOW)
hay còn gọi là NHẬN THỨC chính là “không gian trong đó mọi suy nghĩ phát sinh”.
Nếu như không có không gian cho những suy nghĩ phát sinh thì sẽ không có những
suy nghĩ phát sinh. Và bởi vì có những suy nghĩ cho nên nhất thiết NHẬN THỨC phải được hiểu là thứ có trước
mọi suy nghĩ. Hay nói khác, NHẬN THỨC
có thể tồn tại mà không cần có suy nghĩ nhưng suy nghĩ không thể tồn tại mà
không có nhận thức.
Trong quá khứ, suy nghĩ đã tự định
nghĩa chính mình có nguồn gốc từ TÂM TRÍ – và TÂM TRÍ tự định nghĩa chính mình
bắt đầu từ “CÁI TÔI”, nhưng điều này là không thuộc về bản chất. Bởi vì “Của mọi suy nghĩ hiện lên trong TÂM TRÍ.
TÔI – là suy nghĩ đầu tiên.” Và cái tôi này chính là BẢN NGÃ. Và sự thật là, CÁI TÔI bên trong mỗi con người – chính là
tâm trí. Tìm ra cái tôi đó – và bạn sẽ thấy rằng nó không có thật. Câu hỏi “TÔI LÀ AI?” chính là khởi đầu của cuộc
hành trình thức tỉnh. Tuy nhiên, chúng ta cần bắt đầu với sự hiểu biết thực sự
là: NHẬN THỨC – là không gian của suy nghĩ mới là cái có thật, và cái này được
gọi là CÁI BIẾT. Hay nói cách khác, “CÁI
BIẾT” chính là tên gọi khác của bạn. CÁI BIẾT đó chính là NHẬN THỨC, NHẬN THỨC
chính là gọi khác của bạn.
BẠN LÀ AI? – nếu không gắn liền với lịch sử của đời bạn, và không gắn liền
với hoàn cảnh sống của đời bạn, thì BẠN LÀ AI?
Bạn chính là “CÁI BIẾT” trong đó mọi
thứ được phát sinh – và trở thành kinh nghiệm của bạn. Nếu không có CÁI BIẾT
này làm nền, thì sẽ không có những thứ được biết.
Trong tất cả những thứ đến và đi – đều
không phải là bạn. BẠN LÀ THƯỜNG HẰNG.
Trong tất cả những thứ sinh và mất –
như là mọi dạng thức bên trong của kinh nghiệm đều không phải là bạn. BẠN LÀ HIỆN
HỮU.
Trong tất cả những thứ được nhận biết
– như là đối tượng khách thể trong thế giới này – đều không phải là bạn. BẠN LÀ
“CÁI BIẾT” mà qua đó mọi thứ được kinh nghiệm.
Trong tất cả những thứ được xem là có
quá khứ - và tương lai – đều không phải là bạn, bạn ở hiện tại. BẠN CHÍNH LÀ HIỆN
HỮU – mà trong đó mọi thứ được hiện lên – và mất đi.
HIỆN HỮU bên trong – chính là bản thể
của bạn. HIỆN HỮU bên ngoài – chính là hiện tại.
Tương ứng với hiện tại bên ngoài là
KHÔNG GIAN cho những sự kiện diễn ra – và những hoàn cảnh đến và đi trong chính
không gian đó. Thì tương ứng với hiện tại bên trong chính là NHẬN THỨC – chính là
CÁI BIẾT trong đó mọi sự kiện (tình huống) mà suy nghĩ của bạn tiếp nhận trong
hiện tại – hoặc tái diễn từ quá khứ hoặc tương lai. NHẬN THỨC chính là tên gọi
khác của bạn. “CÁI BIẾT” chính là tên gọi khác của bạn.
Tuy nhiên, để cái biết có thể được biết
như chính là CÁI BIẾT – thì điều này đòi hỏi bạn phải từ bỏ tất cả những thứ được
biết, như chỉ là kinh nghiệm bên trong cái biết, hoặc là CHẤP NHẬN HIỆN TẠI như
đang là. Và đây chính là 2 con đường để bạn có thể NHẬN THỨC được “MÌNH LÀ NHẬN THỨC” mà không phải là bất
cứ thứ gì được nhận thức. Khoảnh khắc đó bạn thức tỉnh!
Bạn thức tỉnh, bởi vì bạn nhận thức
được “MÌNH LÀ AI?
Bạn thức tỉnh, bởi vì bạn nhận thức
được “MÌNH LÀ CÁI NỀN mà qua đó mọi thứ được nhận thức”, mà không phải là bất kỳ
đối tượng nào được nhận thức. Khoảnh khắc đó sẽ đến trong trạng thái bạn chấp
nhận hiện tại 100%, hoặc là bạn buông bỏ mọi thứ đã được nhận thức – thứ còn lại
duy nhất chính là “SỰ NHẬN THỨC” – chính là “CÁI BIẾT” – và BẠN tại đó.
Và câu hỏi đặt ra của bạn là: Tại sao tôi biết tôi là CÁI BIẾT nhận ra mọi
kinh nghiệm, nhưng tôi không nhận ra cái biết này trong chính tôi?
Một mặt bạn không thể nhận ra cái biết
này – bởi vì BẠN CHÍNH LÀ CÁI BIẾT ĐÓ RỒI.
Mặt khác, cái biết không thể tự trở
thành đối tượng của sự nhận biết, bởi ngay khi bạn biến cái biết trở thành đối
tượng của sự nhận biết – thì đó không phải là biết – bởi CÁI BIẾT không bao giờ
có thể tự trở thành đối tượng của chính nó.
Điều này tương tự như cách một bức
tranh TỰ NHẬN THỨC mình là bức
tranh.
Để bức tranh có thể tự nhận thức mình
là bức tranh, thì bức tranh phải gỡ tất cả những thứ là đối tượng bên trong bức
tranh mà bức tranh đã tự nhầm lẫn mình chính là các đối tượng đó (nhưng sự thật
là các đối tượng bên trong bức tranh không thể là bức tranh được).
Và thứ hai, để bức tranh có thể tự nhận
thức mình là bức tranh thì bức tranh cần TỈNH THỨC khỏi mọi đối tượng – và bức
tranh tự trở thành “KHÔNG GIAN” trong đó mọi đối tượng được hiện sinh. Bởi nếu
không có không gian – là bức tranh thì sẽ không có đối tượng được hiện sinh bên
trong bức tranh đó. Khoảnh khắc đó chính là một phép màu, khi một người tỉnh thức
– nhận ra được thực tại như là một thể thống nhất không thể tách rời nhau, và
cũng không thể phân mảnh. Điều kỳ diệu này được nảy sinh khi bạn chấp nhận hiện
tại 100%.
Chính tâm trí của chúng ta đã cắt xén
thực tại ra hai mảnh riêng biệt: TÔI và CUỘC ĐỜI. Và diễn giải TÔI và CUỘC ĐỜI
TÔI, khác hoàn toàn với cuộc đời. Nhưng làm sao có TÔI – nếu như không có CUỘC
ĐỜI? Hay nói cách khác làm sao TÔI và CUỘC ĐỜI là khác nhau?
Sự thật là: BẠN và CUỘC ĐỜI là không
thể khác nhau.
Khoảnh khắc lầm lẫn đầu tiên, chính
là sự khai sinh BẢN NGÃ bên trong bạn – được tạo ra bởi suy nghĩ – tâm trí – và
đó chính là thứ mà bạn cần nhận thức lại về thực tại – NHƯ MỘT ĐỨA TRẺ.
Trong một phân đoạn Thánh Kinh, Chúa
Yeshua đã từng nói: “Đức Chúa Yeshua
phán: ‘Hãy để con trẻ đến cùng Ta, đừng ngăn cản chúng vì Vương quốc Thiên đàng
thuộc về những người giống như con trẻ ấy.” (Thánh Kinh | Ma-thi-ơ 19:14). Vậy điều này có nghĩa là gì? Điều
này có nghĩa là tâm trí của một người phải trở nên như một đứa trẻ - và con đường
đó chính là “nhận thức” được Nước Đức Trời thông qua một tâm trí như con trẻ đó.
Và có thể nói là, chỉ khi tâm trí của một con người giống như con trẻ - bạn mới
có thể thấy được THỰC TẠI đúng như là – và đó chính là THỰC TẠI bên dưới mọi thực
tại mà chúng ta có thể quan sát được. Và đó chính là THỰC TẠI – NHƯ ĐANG LÀ… THỰC
TẠI đó chứa đựng một sự thật là đó chính là THỰC TẠI MỚI – và chỉ thông qua CON ĐƯỜNG MỚI (NEW ONE WAY) bạn mới có thể bước vào thực tại đó,
con đường đó chính là HIỆN TẠI (NOW) –
tức là ngay bây giờ và tại đây.
Về mặt bản chất, mọi người đều tìm kiếm
HẠNH PHÚC nhưng họ đều không đạt được những điều đó. Lý do cho điều này là bởi
vì họ đã tìm kiếm nó SAI ĐỊA CHỈ. Địa chỉ duy nhất mà sự hạnh phúc có thể xảy
ra chính là TẠI ĐÂY – NGAY BÂY GIỜ. Và đó chính là TRẠNG THÁI DÒNG CHẢY (FLOW
STATE) khi bạn hợp nhất giữa thế giới bên trong và thế giới bên ngoài – trong một
thực tại duy nhất – TẠI ĐÂY và BÂY GIỜ - đến nỗi bạn có thể bước được hai chân
trên hai thực tại khác nhau, đó là THỰC TẠI SIÊU VIỆT – BÊN TRONG và THỰC TẠI
HIỆN TẠI – BÊN NGOÀI. Khoảnh khắc này sẽ nơi duy nhất mà bạn có thể HẠNH PHÚC.
Bởi vì HẠNH PHÚC chính là TRẠNG THÁI của bạn chứ không phải là những gì bạn đạt
được hay không đạt được.
TRẠNG THÁI Ý THỨC CỦA BẠN – chính là nền, và mọi thứ còn lại chính là những đối tượng
bên trong cái nền có.
Làm sao sự thay đổi của những thứ được
biết – có thể ảnh hưởng đến CÁI BIẾT, trong khi CÁI BIẾT luôn thường hằng – tại
đây – ngay bây giờ?
Làm sao sự thay đổi của những đối tượng
trên một màn hình – có thể ảnh hưởng đến màn hình, trong khi MÀN HÌNH luôn thường
hằng – tại đây – ngay bây giờ?
Làm sao sự thay đổi của những đối tượng
bên trong bức tranh – có thể ảnh hưởng đến CÁI NỀN CỦA BỨC TRANH, trong khi cái
nền của bức tranh luôn thường hằng – tại đây – và bây giờ?
Những gì đến và đi – không phải là bạn, BẠN LUÔN HIỆN HỮU.
Những gì đến và đi – không phải là bạn, BẠN LUÔN THƯỜNG HẰNG.
Những gì đến và đi – không phải là bạn, BẠN LUÔN Ở ĐÂY.
Những gì đến và đi – không phải là bạn, BẠN LUÔN Ở HIỆN TẠI.
Những gì đến và đi – không phải là bạn, BẠN CHÍNH LÀ “CÁI BIẾT” những thứ
đến và đi đó.
Những gì đến và đi – không phải là bạn, BẠN CHÍNH LÀ “NHẬN THỨC” những thứ
đến và đi đó.
Cuối cùng, không có gì đến và đi là bạn, BẠN và HIỆN TẠI là không thể
khác nhau. BẠN và CUỘC ĐỜI là không thể khác nhau. BẠN – CHÍNH LÀ KHÔNG GIAN
TRONG ĐÓ MỌI TÌNH HUỐNG CỦA ĐỜI BẠN ĐƯỢC PHƠI BÀY mà không phải là những tình
huống trong không gian đó. Khoảnh khắc bạn nhận thức được điều này. BẠN THỨC TỈNH.
Và câu hỏi của bạn là: Nhưng tôi không nhận ra cái biết này trong chính
tôi?
BẠN – CHÍNH LÀ CÁI BIẾT đó, và không
thể tự trở thành đối tượng của sự nhận biết. Và đây chính là nhầm lẫn, bạn
không thể tự trở thành đối tượng được nhận biết của chính mình. Vì BẠN – là KHÔNG
GIAN trong đó mọi đối tượng được nhận biết.
BẠN – CHÍNH LÀ KHÔNG GIAN trong đó mọi
suy nghĩ được hiện lên (và mất đi).
BẠN – CHÍNH LÀ KHÔNG GIAN trong đó mọi
tình huống được sinh ra (và mất đi).
BẠN – CHÍNH LÀ KHÔNG GIAN trong đó mọi
thứ được kinh nghiệm (và mất đi).
Và KHÔNG GIAN không thể tự trở thành
đối tượng được nhận biết bởi không gian – vì KHÔNG GIAN đó đương nhiên là KHÔNG
GIAN rồi. Khi bạn biến mình trở thành đối tượng của sự nhận biết – bạn chìm
trong tâm trí – thời gian – và cái tôi. Khi bạn LÀ BẠN – bạn là NHẬN THỨC – HIỆN
TẠI – HIỆN HỮU và đó chính là THỨC TỈNH.
HÃY LÀ CHÍNH CHÍNH BẠN – BE YOURSELF – và thoải mái với trạng thái không
biết của mình.
HÃY LÀ CHÍNH MÌNH – BE THYSELF – và không cần bất kỳ sự bổ sung để bạn là
chính bạn, mà đúng hơn là gỡ bỏ mọi thứ không là bạn.
HÃY LÀ CHÍNH MÌNH – HIỆN HỮU NHƯ ĐANG LÀ.
///---
(*) Vấn đề - Thử thách: BIẾT CHÍNH MÌNH LÀ CÁI BIẾT.
(**) Câu hỏi – Thức tỉnh: BẠN LÀ AI? – nếu không gắn liền với lịch sử của
đời bạn, và không gắn liền với hoàn cảnh sống của đời bạn, thì BẠN LÀ AI?
(***) Trải nghiệm – Thực hành: HÃY LÀ CHÍNH MÌNH – BE THYSELF.
Thông điệp từ ABRAHAM TRAN (AT) | TRẦN TRUNG KIÊN (TK) | HOÀNG GIA (HG) |
ROYAL AUTHORS | ROYAL ADVISORS